Sự chuyên chế của cái mới - Adam Caruso *

Từ buổi đầu của chủ nghĩa hiện đại, các kiến trúc sư và nhà phê bình cấp tiến đã than phiền về sự thụt lùi của ngành mình – đặc biệt là so với thiết kế của các sản phẩm công nghiệp. Trong diễn ngôn của chủ nghĩa thực chứng, một sự ám ảnh nào đó với cái mới là có thể hiểu được. Tuy nhiên, ngay cả vào thập niên 1920 và 1930, thời kỳ cao trào của nhiệt huyết cách mạng hiện đại, kiến trúc sư vẫn phải đối diện với nền tảng văn hóa cho công việc của mình. Dù đó là Le Corbusier xây dựng “năm điểm” của ông như một phê phán đối với chuẩn mực cổ điển, hay các kiến trúc sư Cộng hòa Weimar giải quyết các điều kiện định cư và cư ngụ, các kiến trúc sư vẫn khó giữ mình trên con đường hẹp của chủ nghĩa quyết định luận.