“Đầu tiên nó đòi hỏi một cảm thức lịch sử, thứ không thể thiếu với bất kỳ ai tiếp tục làm nhà thơ đến năm thứ 25 của cuộc đời; và cảm thức lịch sử bao gồm một sự nhận thức, không chỉ cái đã qua của quá khứ, nhưng cả hiện tại của nó; cảm thức lịch sử thúc đẩy một người đàn ông không chỉ đơn thuần là ghi khắc thế hệ của anh ta vào trong xương tủy, nhưng với một xúc cảm rằng toàn thể nền văn học Châu Âu từ Homer (và trong nó toàn bộ nền văn học của đất nước mình) có một sự tồn tại đồng thời và soạn thảo ra một trật tự đồng thời. Cảm thức lịch sử này, là một cảm thức của cái vô tận và của cái thuộc thời gian, là thứ khiến cho một nhà văn trở thành truyền thống. Và nó đồng thời khiến cho nhà văn đó ý thức một cách chính xác về vị trí của anh ta trong thời gian, và tính đương đại của chính anh.” - T. S. Eliot