1.
Với chủ đề trước, chúng ta đã kết thúc bằng việc đề cập đến một “Khả thể kiến trúc tuyệt đối". Ở đó, thông qua việc xác định hình thức, tính chính trị của đô thị cũng được xác định. “Kiến trúc tuyệt đối” theo kiến giải của Pier Aureli, là “biệt lập" hay “tách biệt" hoàn toàn. Và vì thế mà nhờ đó đô thị như là tổ hợp của các thành phần kiến trúc “tự trị".
Khả thể cho một kiến trúc “tự trị" như thế giữa “sự hỗn loạn" (chaos) phải chăng cũng là một biểu hiện của chủ nghĩa không tưởng? Mà trong đó, khả thể (possibility) chính nó dường như mang tính ý hướng, viễn tượng hơn là một khẳng định chắc chắn?