Kiến trúc đã luôn là bạn đồng hành của loài người từ thời nguyên thuỷ. Nhiều loại hình nghệ thuật đã phát triển và suy tàn. Bi kịch bắt đầu với người Hy Lạp, và tuyệt chủng với họ, và sau hàng thế kỷ chỉ có những "quy luật" của nó được hồi sinh. Sử thi, có nguồn gốc từ thuở các quốc gia còn sơ khai, hết hạn ở Châu Âu vào cuối thời Phục Hưng. Tranh panel là một sáng tạo của thời Trung Cổ, và chẳng gì có thể bảo đảm sự tồn tại không gián đoạn của nó. Kiến trúc chưa bao giờ mất đi giá trị của mình. Lịch sử của kiến trúc cổ xưa hơn bất kỳ môn nghệ thuật nào, và tác dụng của nó có ý nghĩa quan trọng đối với mọi nỗ lực thấu hiểu mối quan hệ của công chúng với nghệ thuật.
Kiến trúc được tiếp nhận theo 2 cách: thông qua sử dụng và thông qua nhận thức - hay nói đúng hơn, bằng xúc giác và thị giác. Sự tiếp nhận này không nên được hiểu giống như sự tập trung có chủ đích của một du khách trước một công trình nổi tiếng. Về mặt xúc giác, không có đối chiếu để chiêm nghiệm về mặt thị giác. Sự tiếp nhận xúc giác đạt được không bằng cách chú ý nhưng bằng thói quen. Đối với kiến trúc, thói quen thậm chí quyết định rất nhiều đến cách tiếp nhận thị giác. Tiếp nhận thị giác, cũng vậy, vốn dĩ xuất hiện ít thông qua sự tập trung chăm chú nhưng nhiều hơn bằng việc nhận ra vật thể cách ngẫu nhiên. Chế độ tiếp nhận này, phát triển cùng với kiến trúc, trong những trường hợp nhất định đạt được các giá trị kinh điển. Những nhiệm vụ đặt ra cho bộ máy tri giác của con người trong những bước ngoặt của lịch sử không thể được giải quyết chỉ bởi phương thức thị giác, hay nói cách khác, bằng độc mỗi sự chiêm nghiệm. Chúng được thuần thục dần dần bởi thói quen, dưới sự hướng dẫn của sự tiếp nhận xúc giác.
Trích dịch "The Work of Art in the Age of Mechanical Reproduction" - Walter Benjamin