Tôi vẫn luôn trở lại ngày hôm ấy
không sao hiểu được
em
làm cách nào
đã bước được qua cửa?
Khuya về trăng tỏ vườn đông
Ngày tàn đã thở vào lòng từng cơn
Đá nằm những mảnh thân trơn
Bóng rung rinh lá như khơi chuyện trò
Nụ hồng nghe thấy chợt lo
Chẳng may quá trớn, thì to chuyện mình.
Sáng ra có kẻ đưa tình
Rào kia mở lối, cho mình gặp ta.
Đừng tưởng chúng rầu rĩ
Chúng đang nhảy ầm ĩ
Vòng cánh tay siết chặt
Hát vang nào đi đi
Qua hết ngày lại tháng
Dầm kèo và đinh tán
Bật tắt không ngơi nghỉ
Những cái bóng thẳng hàng
Nội rồi ba rồi tôi
Những cột chống chẳng ngơi
Một ngày xin nghỉ phép
Mỏi chân bó gối ngồi
Chỉ có những khoảng đen
Trong nhà thôi cót két
Như sáng hôm mẹ đi
Lạnh qua khe cửa hẹp.
Một cái ghế
không đổi chân khi mỏi
và chiếc giường dẫu mệt
chẳng khuỵu lấy một giây
Nhưng chúng ta
trong sự bất ổn của giống loài thượng đẳng
gọi chúng là
Đồ vô tri vô giác!
chỉ bởi vật đơn thuần bộc lộ
bản chất mình ở sự im lìm
đầy ơn phước.
Thậm chí khi bị moi ruột,
tháo rời,
vứt bỏ,
nghiền nát
hay đối mặt với tội ác tái chế.
Vật còn dễ chấp nhận hơn ta,
trong cơn nóng giận
của một cú đập bàn.
Người ta bảo tôi
“Chân không chạm đất
và bước đi trên những tấm sàn như thể dòng sông”
Như thể mây
và núi
tôi sẽ nói leo vào
bởi trái đất này thực sự là nhà
vào vũ trụ giống như lên thành phố
Một bước nhảy
mặt trăng chào tôi tới
ướm thử chân
vào dấu tích khổng lồ ngàn năm
để cưu mang thiên tài
và hoàn tất công trình sáng tạo
trong điệu nhảy các vì sao tinh cầu
Kể từ đó
khi chạm đất với đôi chân trần
trọng lực
sàn gỗ
xi măng
gạch vụn
thô ráp
sần
trơn
một hai
một
một
tôi sẽ nhảy
khi tôi chạm đất với đôi chân trần.
Một khung cửa xoay
liệu có thể nào
trong tích tắc
trở về thời gian nó đã đóng khung
quy hồi
Ngày hôm qua đã mất?
Một tên trộm quèn
hẳn phải tắt bóng nắng trên bậu cửa
Và hàng cây mắt lá xanh rì
mở trừng trừng
lẽ nào chẳng chứng kiến một giây?
Ngày hôm qua đã mất
phải chăng là thân thuộc
bởi một tên trong bọn chúng ta
Tôi hay nó?
đã đang đứng ở đây
lại mơ về
một khung cửa sổ khác!