VƯỜN ĐÔNG

Khuya về trăng tỏ vườn đông 

Ngày tàn đã thở vào lòng từng cơn 

Đá nằm những mảnh thân trơn 

Bóng rung rinh lá như khơi chuyện trò 

Nụ hồng nghe thấy chợt lo 

Chẳng may quá trớn, thì to chuyện mình. 

Sáng ra có kẻ đưa tình 

Rào kia mở lối, cho mình gặp ta. 


No comments:

Post a Comment