Một cái ghế
không đổi chân khi mỏi
và chiếc giường dẫu mệt
chẳng khuỵu lấy một giây
Nhưng chúng ta
trong sự bất ổn của giống loài thượng đẳng
gọi chúng là
Đồ vô tri vô giác!
chỉ bởi vật đơn thuần bộc lộ
bản chất mình ở sự im lìm
đầy ơn phước.
Thậm chí khi bị moi ruột,
tháo rời,
vứt bỏ,
nghiền nát
hay đối mặt với tội ác tái chế.
Vật còn dễ chấp nhận hơn ta,
trong cơn nóng giận
của một cú đập bàn.
No comments:
Post a Comment