Housing Complex in Niigata - Shenk Hattori |
Nhưng ai đó sẽ lên tiếng phản đối, bản vẽ phải chăng là cuộc độc thoại nội tâm? Vì, dựa theo những nét vẽ, chỉ có người kiến trúc sư đang thao thao bất tuyệt mà khuyết mất sự tham gia vấn đáp của đối tượng giao tiếp. Giống như lá thư gửi đến tay người nhận nhưng không có hồi âm?
Nói như thế là vì có lẽ chúng ta đã không nghe được những câu hỏi vô thanh và đáp lại nó chính là suy tư trong các quyết định ghi chú, cho kích thước của người kiến trúc sư.
Đỉnh cao của một đối thoại là sự im lặng. Sự im lặng của người đối thoại với kiến trúc sư trong trường hợp này một cách nghịch lý đã đẩy anh ta vào trạng thái của việc phải lắng nghe nhiều hơn nữa. Anh ta bị buộc phải tham gia vào trò chơi thế thân mà ở đó anh ta đồng thời vừa là người khác và vừa là chính mình. Điều này chính là điểm khác biệt của độc thoại nội tâm, “một mình mình biết một mình mình hay".
Quá trình nhập vai này được cho phép bởi những khoảng lặng được tạo ra trên giấy, những quãng trống mà ở đó khả năng đồng cảm của người kiến trúc sư được yêu cầu để kích hoạt tối đa: Nếu tôi là người mỗi sáng thức dậy trong căn phòng này? Nếu tôi cố gắng định vị cây cọc trên một vũng lầy trơ trọi không một chỗ bám víu? Nếu tôi đến mà kích thước công trình đã không còn khớp với những con số ban đầu dự tính? Ướm xong chân vào những chiếc giày khác nhau, người kiến trúc sư sau đó rút ra và trở về với vai trò cố vấn của mình bằng những gợi ý, những câu trả lời khả dĩ như thể mọi thứ đã được tiên liệu và sắp đặt đâu vào đấy.
No comments:
Post a Comment