Nếu như mỗi người trong chúng ta phải thừa nhận khát khao thầm kín nhất truyền cảm hứng cho toàn bộ những kế hoạch, những hành động của mình, ta sẽ nói: “tôi muốn được khen ngợi". Chẳng ai thú nhận điều đó cả, bởi lẽ việc khiến người ta chê ghét còn ít xấu hổ hơn là tuyên bố một cách đáng thương và nhục nhã một điểm yếu, lờ mờ hiện ra từ cảm thức của sự cô đơn và bất an mà từ đó cả việc gặp may mắn lẫn bị chối từ mà con người trải qua là dữ dội như nhau. Chẳng ai trong chúng ta chắc chắn về việc mình là ai, hay về việc mình làm. Dù cho chúng ta có thấm đẫm những ưu điểm, chúng ta bị gặm nhấm bởi bất an và để vượt qua điều đó chúng ta chỉ mong mình bị dối lừa, chỉ mong nhận được sự tán thành từ đâu đó, từ bất kỳ ai đó. Người quan sát nhận ra một sắc thái nài van trong biểu hiện của bất kỳ ai vừa mới hoàn thành một công việc hay một tác phẩm, hay một trình diễn, hay đơn giản là bất kỳ hành động nào. Đây là một điểm yếu phổ quát, bắt gặp ở khắp mọi nơi.
Trích dịch từ Fall into Time, tác giả Emil Cioran, trang 103.
No comments:
Post a Comment